Reviews

We Only Saw Happiness by Grégoire Delacourt

quynhanhle04's review against another edition

Go to review page

5.0

Đọc buồn day dứt, giọng văn hay, miêu tả tâm lí nhân vật rõ nét, cách kể chuyện đan xen quá khứ và hiện tại

thaonguyen61295's review against another edition

Go to review page

5.0

Không biết diễn tả sao về cuốn này =))) Chỉ nói là đọc đi mn ơi

krponcham's review against another edition

Go to review page

challenging dark mysterious tense
  • Plot- or character-driven? A mix
  • Strong character development? It's complicated
  • Loveable characters? It's complicated
  • Diverse cast of characters? No
  • Flaws of characters a main focus? Yes

3.0

Truthfully, disjointed narratives are a complicated read, inherently, let alone if it is not one’s forte. One comment I must make is I am intrigued to reflect a little longer on the rhythm of the novel, otherwise known as the theme. Intriguing and mysterious read. 

Expand filter menu Content Warnings

quynhanhle04's review

Go to review page

emotional sad tense medium-paced

5.0

Rất hay nha, cách kể chuyện đan xen quá khứ và hiện tại, miêu tả nội tâm nhân vật rõ nét. Xứng đáng được viral hơn

cinnamon_girl9's review against another edition

Go to review page

4.0

الروايات التي تتكلم عن "العائلة" دائماً تؤثر بي.

clarice_flora's review

Go to review page

challenging dark emotional hopeful fast-paced
  • Plot- or character-driven? Character
  • Strong character development? Yes
  • Loveable characters? It's complicated
  • Flaws of characters a main focus? Yes

4.0

An evocative and yearning book, of humanness, family and madness. Lust, sadness and a heart wrenching desire for love. 

whatmayarisreading's review against another edition

Go to review page

4.0

رغم أنني لا أرى أي سعادة فيه، إلا أنه وصل إلى مشاعري، ربما لم أفهم بشكل كامل المغزى من القصة، و ربما ليست عن معنى الحياة و كيف أن تقييم حياة الناس بالأرقام يؤدي إلى تكون صورة عميقة عن الجوهر الموجود في الحياة كما توقعت، لكنني سأتذكر اللحظات اليائسة التي مرت عليّ أثناء القراءة.

الفقرات عن السؤال "لماذا تمطر؟" ذكرتني بلحظات طويلة تخيلتها و أنا أجيب عن أسئلة توقعت أن أحدًا سيسألها و لم يحدث، خيبة أمل "ميديوكر" لكنني أعرفها عن تجربة.

الحدث الذي عصف بمشاعري و رأيي تجاه الرواية - لن أقول ما هو إمعانًا في الغموض - كان مؤلمًا لدرجة عصية على التصديق، و حتى الآن أرفض الاعتراف بأنه حدث، لكنني في الوقت ذاته أستطيع بشكل ملتوٍ فهم الهدف منه، و لماذا قرر البطل فعله.

ربما لا تكون هذه الرواية "لائحة رغباتي" جديدة، و لا "فصول الصيف الأربعة" أيضًا، لكنها شيء بينهما، ليست يائسة و جارحة و مخيفة كالأولى، و ليست شاعرية و شهية كالأخيرة، لكنها بالتأكيد شيء بينهما.

ngominh's review against another edition

Go to review page

5.0

Sau Patrick Modiano thì Grégoire Delacourt có thể nói là nhà văn mình vô cùng mến mộ. Nếu Modiano luôn đi sâu vào những mê cung hoài nhớ vô cùng riêng tư; thì Delacourt là một nhà địa chất thực sự – khi ông cắm sâu vào và đo đến được những khao khát rất riêng của mỗi một người. Nếu Khiêu vũ bên bờ vực là sự khao khát một cơn chóng mặt ái tình; thì Ảo ảnh hạnh phúc đau đớn và đen tối hơn, với bản lai diện mục của một con quái vật, vốn luôn nương náu trong mỗi con người – sự hèn nhát.

Nhân vật chính của tiểu thuyết này là Antoine – người đàn ông và là đứa trẻ chưa bao giờ được mong muốn sinh ra. Cả cha và mẹ anh chưa bao giờ yêu nhau; họ chếnh choáng trong một cơn say, với vẻ đẹp của mẹ và ánh nhìn xanh lơ của cha. Mẹ anh, người luôn có mùi bạc hà từ thuốc lá, người thích đọc tiểu thuyết Sagan có anh như cách làm đầy một mảnh ghép gia đình hoàn hảo. Anh khát khao tình thương của mẹ, sự quan tâm của cha; nhưng sau rốt, anh chưa bao giờ có điều đó, khi với sự ra đời của hai cô em song sinh Anna và Anne.

Cặp chị em đấy hút hết tình cảm của mẹ, và khi Anne chết đi; cô bé cũng mang theo người mẹ xuống mồ. Bà bỏ đi, không còn gì để mất, và theo đuổi cái khao khát được khát khao của mình. Người bố mệt nhoài, gục xuống nơi bàn bếp mỗi tối mặc cho từng cú thụi của Antoine vào tường, như vào ông, van nài ông trở lại là mình. Hai đứa bé ấy, cứu vớt nhau qua cánh cửa trẻ con, để trưởng thành và lớn lên bên nhau, không còn mẹ và khi cha không còn là mình.

Antoine lớn lên với tình trạng ấy, thể di truyền sự hèn nhát và cơn bạc nhược. Anh làm cho một công ty bảo hiểm, nơi làm hóa đá con tim, khiến anh không còn lòng trắc ẩn hay nhân tính nào – với mục đích trả càng thấp càng tốt cho những tổn hại bảo hiểm. Anh sa vào một cơn chuếnh choáng khác, ở phòng thay đồ, hệt như cha mình, với Natalie – một người cũng đẹp như mẹ, và dĩ nhiên, cũng khao khát được khát khao. Trong một lần cảm thông với một phụ nữ đang mang thai bị chồng bỏ, anh đã giúp cô làm khống hiện trường, dẫn đến việc bị công ty sa thải.

Đời hỏng bét, gia đình tan rã, không còn chỗ đứng trong xã hội – tất cả làm anh nhận ra những gì mình đã thừa hưởng từ cha. Con quái thú bị nhốt trong tâm khảm ấy của ông bắt nguồn từ những nỗi đau không thoát ra được, từ người cha mất con, vợ bỏ đi; cho đến chính anh, cũng những bi kịch như thế. Anh muốn kết thúc cái dòng giống ấy, con quái thú ấy; để những kẻ thừa kế sau này không còn cùng cực, và cũng chính điều ấy dẫn đến ý muốn tự tử, nhưng cuối cùng thì sự đớn hèn thắng thế, anh không ra tay được với chính mình.

Nếu Llosa từng khắc họa con quái thú ấy bằng cơn cuộn trào ở nơi dạ dày, Maaza Mengiste thì hình tượng hơn với tiếng cười của loài linh cẩu; thì ở đây, Delacourt dồn ép từ sự giận dữ không thoát ra được. Cả cây gia phả từ đời người ấy bất lực trong việc để bản thân mình yêu thương và được yêu thương. Họ què quặt thương cảm, biến thành kẻ đểu giả tầm thường, dẫn đến chứng bị nuốt mất chữ của Anna, hai chỉ còn một; trong khi Joséphine đã không thể gọi tên những từ ngữ yêu thương còn sót lại, mà đó chỉ còn là man rợ, dã man, đồ chó má, thứ cặn bã… Những tình cảm con người nhất đã bị thu dung, trôi xuống cuống họng và làm dịch thể nuôi lớn quái vật đang nhốt trong lòng. Chúng lớn lên từng ngày, và sẵn sàng khạc lửa để thiêu rụi đi những gì từng là, của một con người và là con người.

Nhưng rồi sau rốt, Antoine cũng chạy thoát chính con quái vật ấy, phía trên những viên đạn ông đã bắn vào cuống họng của con gái mình. Ông đến bờ tây Mexico, một nơi xa lạ, Desconocido. Trước một đời sống hỏng bét, anh lại tìm ra một sự an ủi nhỏ nhoi trong Matilda và Arginaldo. Dường như những con quái thú ấy sắp xếp theo hình bát quái, để những bản ngã chập lại biến thành một sự suy thoái, của sự thoái trừ âm và âm thành dương, của hy vọng và chở che cho nhau, của những con người bị ruồng rẫy nay tìm đến nhau và chữa lành cho nhau.

Đến cuối cùng và rõ ràng rằng, chẳng cái tốt đẹp nào còn mãi với thời gian, hẳn nhiên thù hằn không đẹp, sự cảm thông càng không, khi nó được nhìn nhận thông qua nỗi đau; nhưng sau rốt, đẹp hay không có quan trọng gì, bởi những con quái vật cuối cùng cũng giải thoát cho nhau. Chúng bay khỏi cái lồng giam nhốt như một cộng đồng tìm thấy nhau, bay lên, thoát xác và nhập lại duy nhất thành trời và đất, để ở giữa hai khoảng không ấy, người ta còn biết khổ đau, và biết hạnh phúc. Hạnh phúc ấy mà, ta chỉ nhận ra khi nó đã trôi qua mất. Người ta chẳng bao giờ nhận ra mình đang sống trong hạnh phúc cả, hoàn toàn ngược lại với khổ đau. Với Ảo ảnh hạnh phúc, Grégoire Delacourt lại một lần nữa thảo lên khúc hát của những dồn nén trong tâm hồn con người, đầy hy vọng và nhiều khao khát. Nhà văn của sự giải phóng gã khổng lồ ngủ quên từ tâm khảm.

denisea's review against another edition

Go to review page

challenging emotional sad tense fast-paced
  • Plot- or character-driven? Character
  • Strong character development? It's complicated
  • Loveable characters? It's complicated
  • Diverse cast of characters? No
  • Flaws of characters a main focus? Yes

3.75

marionc's review against another edition

Go to review page

dark emotional inspiring reflective sad medium-paced
  • Plot- or character-driven? A mix
  • Strong character development? It's complicated
  • Loveable characters? Yes
  • Diverse cast of characters? No
  • Flaws of characters a main focus? Yes

4.5